Có lẽ cũng hơn tháng nay, Hà Nghi không đi dọc biển
chiều cùng Hải Đăng – người bạn thân thiết nhất của cậu
ấy, và đó là người bạn mà Hà Nghi yêu quý nhất…
hai bạn có cùng một sở thích là ra ngắm biển như thể muốn
ngắm những điều bình yên nhất.
Những vòng xe cứ mãi lăn đều trên con đường cát trắng
trải dài… và rồi dừng lại tại một góc biển quen
thuộc, nơi mà cả Hà Nghi và Hải Đăng đều có thể nhìn
những đợt sóng vỗ vào bờ rồi vỡ đôi ra thành những bọt
nước li ti, nhẹ nhàng và êm đềm quá đỗi… Phảng
phất quanh là vị gió quyện cùng vị mằn mặn của biển.
Cùng giọng nói trầm ấm quen thuộc của Hải Đăng, cậu ấy
đang kể về những gì đã xảy ra với cậu ấy hơn một tháng
nay. Cậu ấy nói:
- Mấy tháng nay không được ra biển tớ nhớ biển đến phát
điên lên ấy… Và tớ cũng rất nhớ một người con gái
thường cùng tớ đi biển lắm… Cậu cũng biết là tớ yêu
biển thế nào mà phải không? Nhưng cậu có biết vì sao tớ
yêu biển đến thế không? Đó là vì tớ yêu người con gái cùng
tớ dạo biển mọi chiều…. Hà Nghi à… tớ
yêu….
Tiếng sóng biển rì rào, khi dịu êm, khi dữ dội chẳng thể
nào nghe nỗi những câu còn lại mà cậu ấy muốn nói. Thấy
vậy, Hà Nghi hỏi lại trong tiếng sóng biển đan xen cùng
tiếng gió:
- Cậu nói gì mình nghe không rõ.
Hải Đăng không quay lại, nhưng vẫn biết cậu ấy đang nở
một nụ cười thật tươi, rồi hét thật to như thể cố để tiếng
mình lấn áp tiếng biển. Cậu ấy thét rằng: “Tớ yêu biển lắm,
tớ sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu biển”… Xong Hải Đăng
quay lại nhìn Hà Nghi và hỏi: “Cậu có muốn chơi trò đuổi
bắt với nhau giống hồi bé mình thường hay chơi với nhau
không?”. Nhìn cậu ấy hồi lâu, Hà Nghi nở một nụ cười và
khẽ gật đầu… Thế là cuộc cuốc bắt của đôi bạn trẻ
cùng biển bắt đầu…
Ngoài kia những cơn sóng cứ mãi xô vào cát, như cùng reo
vui, cùng hò hét nhưng mà biển đâu bao giờ dịu êm mãi,
biển có khi dịu êm thì cũng sẽ có những lúc dữ dội. Và có
lẽ tình bạn cũng nằm trong quy luật ấy… Chẳng thể
nào đoán hết những chuyện sắp xảy đến với
mình…
Và khi những tia nắng cuối cùng của ngày cố len lỏi qua
những áng mây, thì cũng là lúc cả hai thấm mệt chẳng thể
rượt đuổi nhau nữa. Thế là họ ngồi xuống để ngắm biển
chiều. Tựa đầu vào vai của Hải Đăng, đôi mắt khép hờ, Hà
Nghi dùng hết can đảm của mình lí nhí hỏi:
- Bao giờ cậu đi?
Hải Đăng im lặng trong giây phút rồi cậu ấy đáp
- Mai mình đi…
- Bao giờ cậu về?
- 4 năm nữa.
Câu nói ấy như ngàn mũi dao sắt nhọn xé nát trái tim nhỏ
yếu mền kia. Mai cậu ấy đi rồi sao? Sao lại nhanh đến vậy,
cứ ngỡ nó còn lâu lắm, Hà Nghi còn chưa kịp chuẩn bị gì
cho chuyến đi dài của cậu ấy kia mà… Đó có lẽ là một
khoảng thời gian dài, một sự cách biệt mà không biết ngày
mai… Rồi ai sẽ cùng ngắm biển, ngắm mặt trời lặn, ai sẽ là
bờ vai mỗi khi buồn, ai sẽ nắm lấy tay mọi khi quỵ ngã…
Sau chuyến đi này liệu rồi cậu ấy sẽ về với biển nữa
không ? và liệu rằng cậu ấy có nhớ về Hà Nghi không? …
Những ý nghĩ này cứ mãi bủa vây lấy cô bạn mấy hôm
nay, thật sự thì Hà Nghi đã viết cho cậu ấy một lá thư rồi,
nhưng loay hoay mấy ngày này không dám gửi… Cô muốn
bảo với cậu ấy thôi đừng đi nữa, nhưng rồi nghĩ lại vì
tương lai của chính cậu ấy, Hà Nghi không muốn là hạt sỏi
nhỏ cạn đường … Tự nhủ với chính mình “cậu ấy
qua bên đó học là tốt cho tương lại của cậu ấy, học rồi cậy
ấy lại về đây mà thôi, mình sẽ vẫn ổn khi không có cậu ấy
bên cạnh… Vậy thì níu cậu ấy lại để lại gì ?
”… nhắm mắt ngăn một giọt nước mắt sắp
rơi, áp mặt lên đôi vai vững chải của Hải Đăng, lặng im cố
nắm giữ tất cả những khoảng khắc nhỏ nhoi mà được ở
bên nhau; cố tận hưởng và giữ gìn chúng trong trái tim
mình, trong khối óc…
2
- Sao mà cậu im lặng vậy? Cậu không muốn nói gì với tớ
sao? Cậu muốn tớ đi lắm hả? Chỉ cần cậu bảo tớ ở lại thì tớ
sẽ không đi nữa… sẽ tiếp tục cùng cậu là hai người
bạn đi trên một hành trình, cũng cậu ngắm mặt trời lặn, và
sẽ cho cậu mượn bờ vai mọi khi câu buồn… Vậy thì
cậu muốn tớ ở lại không?
Vẫn im lặng, chỉ có tiếng sóng biển là cất tiếng… nó
như phá tan cái không khí ngột ngạt và đáng sợ giữa hai
người bạn… và cũng chỉ có tiếng sóng mới hiểu
được những gì đang cuộn trào tận đáy lòng của họ.
Mưa! Mưa nhẹ nhàng rơi xuống, những hạt mưa rơi vội
mang vị mặn đắng, ướt hơn lúc đến, buồn hơn lúc
đến… nó như hiểu được tâm sự của cả hai…
những hạt pha lê cứ trút xuống làm cho Hà Nghi cảm thấy
lạnh, cái lạnh từ ngoài vào, từ trong ra ngoài… Như
cảm nhận được sự lạnh giá của Hà Nghi nên Hải Đăng
quay lại phía sau hỏi:
- Cậu có lạnh lắm không?
Hà Nghi vẫn im lặng, còn Hải Đăng lại chìm trong suy nghĩ
về việc chỉ vài phút nữa đây sẽ phải chia tay cô ấy, nó
không như những lần chia tay trước mà hôm nay là sự chia
tay mãi mãi… Nó sẽ là cuộc chia tay 4 năm, 5 năm,
cũng có thể là lần gặp sau cùng… Hải Đăng cảm
thấy sợ lắm, sợ nếu cất tiếng ra sẽ không thể kìm nỗi
những giọt nước mắt rơi… sẽ bảo với Hà Nghi rằng
sẽ ở lại đây mất… đến chính Hải Đăng còn chẳng
thể nào tin rằng ngày mai sẽ ra sau nữa.
Nghĩ thế, Hải Đăng quay lại nói với Hà Nghi:
- Mai tớ đi rồi, cậu đi tiễn tớ nhé!
- Ừ, mai mình sẽ đi. … Lặng một nhịp Hà Nghi hỏi lại – Cậu
đang buồn à ? Tớ cảm nhận thấy qua lời nói của cậu…,
phải chăng cậu đang lo sẽ không quay về nữa…
Im lặng, không biết phải đáp gì vào lúc này mới đúng đây…
Một lần nữa tất cả chìm vào im lặng, cho đến khi xe dừng
lại… Hà Nghi không nói tiếng nào mà lặng lẽ đi vào nhà,
không ngoảnh lại nhìn Hải Đăng dẫu chỉ là một lần… bước
được vài bước chựng lại một nhịp, rồi cô ấy chạy thật
nhanh vào nhà… Hải Đăng chỉ biết nói với theo:
“mai nhất định phải đến nhé! Nhất định nhé … Hà
Nghi”. Chẳng biết là Hà Nghi có nghe không nữa,
nhưng cô ấy đã khuất và không hề quay lại nhìn lại …
3
Thật ra, vừa bước vào nhà Hà Nghi đã khóc rất nhiều:
“Cậu có biết vì sao mình không quay lại chào cậu,
không nói lời tạm biệt với cậu như mọi khi không? Mình sợ
rằng đó là lời cuối mình nói với cậu, lời chào tạm biệt này
sẽ là lời chào kết thúc… mình sợ lắm, mình không muốn…
và mai mình không đủ can đảm để đến tiễn cậu… Mong
rằng cậu không giận mình nhé! Nhưng mình sẽ mãi dõi
theo cậu mãi đợi cậu…”.
Đêm ấy Hà Nghi chẳng thể nào ngủ được, và đã thức trắng,
đã khóc rất nhiều… Chưa bao giờ cô ấy khóc nhiều như thế,
cô ấy đã khóc để vơi đi niềm nhớ, khóc cho vơi dịu cõi
lòng… ngoài trời mưa vẫn rơi, như ướt nhem bao nỗi buồn,
nỗi u uất, gột rửa bao cảm xúc…
7h30 sáng 23.01.2004
Hải Đăng cùng gia đình đang ở sân bay Nha Trang… Cậu
ấy như cố đợi Hà Nghi đến, trong tim thấp phỏng những lo
sợ. “Hà Nghi ơi! Xin cậu, xin cậu hãy đến với tớ,
hãy cho tớ nhìn cậu lần cuối, hãy cho tớ được ôm cậu vào
lòng một lần thôi… Hà Nghi ơi! Cậu muốn tớ đi như thế này
lắm sao?”.
Hải Đăng đứng đấy đôi mắt đượm buồn, cố tìm một ai đó,
mãi nuôi hy vọng cho đến phút cuối, cầu mong một người
sẽ đến với mình, cầu xin thời gian trôi thật chậm có lẽ
người con gái ấy đang trên đường đến cũng nên… Cô ấy
chắc chắn phải đến bởi cô ấy sẽ chính là động lực giúp
cho Hải Đăng trong những tháng ngày phương xa… cô ấy
chính là biển, là ước mơ, là tình yêu của Hải Đăng… nhưng
rồi thời gian cứ trôi, người Hải Đăng đang đợi vẫn chưa
xuất hiện…
Đến 7h50 thì tiếng của cô tiếp viên phát trên loa thông báo:
“chuyến bay từ Việt Nam qua Singapore sắp khởi
hành, mời các hành khách…”… Gia đình thúc giục
Hải Đăng lên máy bay, đưa mắt nhìn quanh, như tìm kiếm
tia hy vọng cuối cùng, vẫn chẳng thấy đâu, ánh mắt đượm
buồn lặng lẽ vẫy tay tạm biệt mọi người trong gia đình, kéo
chiếc vali bước qua cánh cửa phòng cách li, cậu tạm gạt đi
tất cả khoảng trời ký ức, bỏ qua những tháng ngày hồn
nhiên, quên đi một chuyện tình vừa chớm nở, và cậu đâu
biết rằng có một cô gái nhỏ đứng ở một góc khuất phía xa
nhìn cậu ấy bước đi, với những giọt nước mắt ngày chia ly
lăn dài trên má…
Cuối cùng thì máy bay đã cất cánh, người con gái kia vẫn
đứng đó dõi mắt nhìn theo, đang xa dần, đang khuất dần
trong những áng mây trời… chiếc máy bay ấy mang theo
người con trai, mang theo một tình yêu và trái tim non nớt
của cô. Cô chỉ biết đứng lặng im dõi theo, cố không hét to
nhưng trong thật tâm cô muốn hét thật to muốn nói rằng cô
sẽ đợi người… muốn gửi gió mây lời thương đến ai kia…
“Hải Đăng nè! cậu có biết là mình yêu biển là vì
mình yêu cậu hay không ?!?!”… và cứ thế trong sân
bay tấp nập người đến kẻ đi, người khóc kẻ cười… nơi góc
khuất có một cô gái đứng lặng im để nước mắt rơi dài, bất
chợt một cơn gió lùa qua như muốn mang lời yêu thương
gửi đến người con trai kia giúp cô.
Còn nơi xa, trên chiếc phi cơ ấy, có một người con trai
đang nhìn ra khoảng không, chông chênh mặt đất vô
chừng, nhìn lại một phần yêu thương, một màu xanh biển,
để rồi cố tìm ra em – người con gái đã làm chủ trái
tim cậu… Rồi bất chợt nơi ô cửa kính máy bay, một giọt
nước mắt nhỏ bám trên tấm kính trong suốt, nhỏ nhưng đó
chính là giọt nước mắt lấp lánh yêu thương, trong khoảnh
khắc đó cậu nhận ra mình yêu thương người con gái kia
hơn bất cứ ai.
- Hà Nghi ơi! Mình hứa sẽ quay về.
4
Thời gian thấm thoát trôi qua, 1 ngày, 2 ngày, rồi xuân, hạ,
thu đông dần qua… Hà Nghi vẫn sống và thầm lặng đợi chờ
người phương xa.. Nhưng rồi, 1 xuân, 2 xuân… dần trôi,
liên lạc cũng ít dần bởi cả hai có những hoạt động riêng,
có cuộc sống riêng… Rồi dần họ mất liên lạc với nhau từ
lúc nào…
Cho đến 8 năm sau, thời gian ấy không dài cho một tình
yêu, nhưng không phải là ngắn cho một chuyện tình, cho
sự nghiệp của một ai đó. Trong trường hợp của Hải Đăng
và Hà Nghi cũng vậy, giờ thì cả hai đã có cuộc sống riêng.
Hải Đăng đã trở thành một ngừơi đàn ông thành đạt, có sự
nghiệp vững vàng, cũng vì thế luôn có những bóng hồng
vây quanh… Công việc tất bật làm cậu ấy chẳng còn thời
gian về thăm quê hương, thăm gia đình, thăm biển và thăm
một người… Trong suốt 8 năm qua chỉ lâu lâu cậu
ấy mới gọi về nhà… Cho đến hôm nay, thì công việc bên ấy
dần đi vào quỹ đạo, Hải Đăng đã có thể tìm chút thời gian
để về thăm lại tất cả.
Trên chuyến bay ngày về cậu ấy nghĩ lại những gì đã qua,
những người bạn, những người thân yêu của mình…
nhớ lại khoảng trời đẹp với bao mộng mơ, cánh buồm xanh
thắm cùng bao hoài mộng dệt cùng mây trời, cùng Hà
Nghi. Nhưng chợt cậu ấy nhớ đến lời hứa trước ngày đi, lời
hứa 4 năm mà cậu chẳng thực hiện được… lời hứa với một
người mà cậu vẫn nhớ chẳng thể nào quên. Liệu giờ đây,
người xa còn nhớ không, thời gian có đẩy lùi những ký ức
giữa hai ta không… 8 năm qua với Hải Đăng dài đăng
đẳng…
Khi vừa xuống sân bay, Hải Đăng nhanh chóng gọi taxi để
ra thẳng biển.
17h – 23.02.2012
Hải Đăng đã có mặt tại vùng biển quen thuộc. Biển vẫn
thế, vẫn đẹp vẻ đẹp của ngày nào, ánh mặt trời dần hắt
bóng, chuẩn bị lặn về chân trời nhường chỗ cho màn đêm…
Tiếng sóng vỗ rì rầm, làm lòng Hải Đăng ngập tràn bao
cảm xúc… những cơn gió thổi qua, những cánh chim hải âu
chao nghiêng trên bầu trời làm lòng cậu se sắt… đã lâu
lắm rồi cậu mới lại được cảm nhận sự bình yên của biển…
Chợt nhớ đến Hà Nghi, 8 năm rồi cậu ấy như thế nào nhỉ,
cậu ấy có thường ra thăm biển không? ai là người cùng cậu
ấy đi dạo biển… Nhưng khi hỏi ra mới hay cách đây 3 năm
Hà Nghi đã cùng gia đình chuyển đi nơi khác sống rồi…
Hải Đăng đứng lặng biển lòng bồi hồi, cậu tự hỏi lòng:
“Phaỉ chăng cậu ấy đã quên lời hẹn xưa hay là vì
cậu ấy mệt mỏi vì đợi chờ”, rồi Hải Đăng đưa mắt
nhìn về xa xăm, nhìn về chân trời vô định, 8 năm qua chưa
giây phút nào cậu ấy quên mùi vị của biển cả… cậu vẫn
nhớ lời nói trước lúc ra đi “sẽ mãi mãi yêu
biển”. Dẫu cho thời gian có thay đổi, lòng người có
đổi thay đến thế nào đi nữa thì lòng cậu vẫn thế, cậu vẫn
mãi yêu biển và nhớ về người con gái cũng yêu biển như
cậu ấy… Rồi cậu ấy thấy khoảng không trước mặt mình
sao xa xôi quá đỗi… làm sao có thể tìm lại yêu thương
ngày trước, làm sao có thể cho thời gian trở lại… nó cũng
như thể làm sao có thể gom hết sóng biển, làm sao có thể
đếm hết những đợt sóng vỗ bờ… làm sao để những lần
đứng trước biển mắt cậu không cay… Ngàn vạn câu hỏi
vẫn vọng mãi trong cậu, thổn thức bao nghẹn ngào… Giờ
đây, ai sẽ trả lời hộ cậu những câu hỏi vô chừng đây… Im
lặng, Hải Đăng lắng nghe tiếng sóng biển cứ mãi vỗ vào
bờ, rồi vỡ đôi thành muôn ngàn mảnh… giờ đây chính sự
im lặng của biển khiến cậu trở nên ngạt thở… Biển mãi thét
gào như muốn trả lời hộ cậu, hay biển chỉ mãi vỗ thế thôi…
Chợt một cơn sóng vỗ mạnh vào bờ làm nước bắn tung
tóe… làm ướt cả khuôn mặt của Hải Đăng.
Hải Đăng đi dọc triền cát trắng, muôn vàn kỉ niệm chợt ùa
về, tiếc nuối, yêu thương như lắp đầy lồng ngực… Cúi mình
xuống nhặt một hòn sỏi, cậu vẽ một trái tim nhỏ và viết lên
đó dòng chữ ‘Hà Nghi’ lên cát…
5
Xong rồi Hải Đăng lên xe về nhà… Cứ thế mọi chiều Hải
Đăng lại ra thăm biển. Một tuần trôi qua… chỉ còn vài ngày
nữa là Hải Đăng phải qua lại bên Sin để tiếp tục công việc
rồi, giờ cậu đã thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nỗi nhớ nhà,
nỗi nhớ cha mẹ cũng đã tan biến… trong chuyến đi này cậu
ấy đã thỏa lòng mong nhớ. Chỉ riêng nỗi nhớ một người,
còn một người nữa cậu vẫn chưa thể nào tìm lại được…
Hôm nay, biển lại đón một người bạn về thăm… một cô gái
luôn ra biển vào chiều cuối tuần… 8 năm rồi nhưng cuối
tuần nào cô cũng ra biển, thói quen đó chẳng thể nào bỏ
được… Giờ đây Hà Nghi đã trở thành một cô gái xinh đẹp,
dù rằng có rất nhiều cây si, có rất nhiều người muốn làm
quen với Hà Nghi nhưng cô vẫn mãi chờ một người xưa…
cô vẫn tin rồi một ngày nào đó cô và Hải Đăng sẽ gặp lại
nhau mà thôi… Cô thầm nghĩ đến Hải Đăng không biết giờ
cậu ấy đang ở đâu, còn nhớ hay đã quên lời hẹn… Có lẽ
khoảng thời gian qua có rất nhiều đổi thay với cô, gia đình
dọn đi, cô không còn ngày ngày đến thăm biển được nữa…
nhưng biển vẫn thế, vẫn là một người bạn thủy chung của
cô… Dù không có Hải Đăng ở đây nhưng cô vẫn có biển là
bạn, là người mang đến cho cô bình yên, là bờ vai vững
chãi mọi khi cô khóc… và bờ vai này vẫn đợi vẫn chờ một
bờ vai sẻ chia, vẫn đợi vẫn chờ một ngừơi biền biệt…
Nhưng có lẽ đợi chờ mãi thì người xưa cũng chẳng quay
về, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô chẳng thể nào đợi chờ thêm
nữa… Hôm nay là lần cuối cô đến biển, cố hít thật căng mùi
biển, dẫu đi đâu cô vẫn sẽ mang theo biển trong mình… Cúi
xuống cô vẽ trên nền cát trắng một trái tim lớn, một hình
vẽ mà những năm qua cô luôn muốn vẽ cùng người… Rồi
bước đi, để lại trên biển một trái tim trống, nó như thể nói
hộ lòng cô, trống rỗng bao cảm xúc, cô đơn và chưa một ai
bước vào… nó đang bị sóng tát vào, méo mó và ướt nhòe
như máu con tim cô bao năm qua vẫn chạy về người xa…
Một cơn gió thổi mạnh, cuốn mất chiếc khăn choàng màu
xanh mà trong sinh nhật lần thứ 20 của mình Hải Đăng đã
tặng. Thầm nghĩ là do số phận an bài, đến gió cũng đùa
giỡn lên tình cảm của cô như thế, thì cô còn cố níu kéo để
làm gì… lặng lẽ bước Hà Nghi bước đi…
Hôm nay, Hải Đăng vẫn ra biển như mọi chiều, cậu đến
biển và mong một điều kì diệu ở biển… Bước men theo lối
biển, nhìn những ngọn sóng, những hạt cát vàng đang hòa
cùng sóng… chợt thấy phía xa có một vật gì đó đang trôi
trên bờ cát, đến gần Hải Đăng nhặt chiếc khăn ấy lên, và
nhanh chóng nhận ra đó là chiếc khăn mình đã tặng cho
Hà Nghi… Như nhận ra được điều gì đó cậu ấy hốt hoảng vì
hiểu rằng Hà Nghi vẫn còn nhớ lời hứa ngày nào, vẫn còn ở
quanh đây… Chạy dọc bờ biển, không quên gọi thật to
“Hà Nghi, Hà Nghi… mình biết mà, mình biết cậu
vẫn còn nhớ lời hứa xưa mà…” Hải Đăng đã chạy
quanh biển 3 vòng rồi… chợt thấy một đám nhóc đang xây
lâu đài cát trên biển, Hải Đăng đến gần và hỏi:
- Mấy em ơi, từ nãy giờ mất em có thấy chị nào tầm 24
tuổi đang đi qua đây không ?
- Có phải là cái chị mặc đầm trắng xinh xinh, vừa đi vừa
khóc phải không ạ?
- Mấy em thấy chị ạ, chị ấy đi đâu rồi?
- Dạ, nãy em thấy chị ấy đi về hướng kia ạ
- Vậy chị ấy đi lâu chưa mấy em?
- Dạ cũng lâu rồi ạ. Mà hình như chị ấy sẽ không ra đây
nữa đâu. Nãy chị ấy lại cho bọn em túi kẹo này rồi nói tạm
biệt bọn em.
- Thế cô ấy có thường ra đây không em ?
- Dạ thường lắm ạ, chị ấy mọi tuần ra đây một lần vào cuối
tuần, và lần nào cũng mang theo kẹo cho bọn em cả.
- Bọn em biết chị ấy vì sao mà lại không đến đây không ?
- Dạ, không ạ
- Vậy bọn em biết nhà chị ấy ở đâu không
- Dạ nhà chị ấy hình như ở tại chợ Đầm đó ạ.
…
Theo lời chỉ của của mấy em nhỏ, Hải Đăng đã đi tìm nhà
của Hà Nghi, và nhanh chóng cậu ấy đã tìm được địa chỉ
nhà hiện tại của Hà Nghi. Đến trước cửa nhà của Hà Nghi
lòng Hải Đăng ngập bao cảm xúc… Nhìn vào trong thấy
bác Nga (mẹ của Hà Nghi) đang ngồi trong, Hải Đăng liền
gọi:
- Bác ơi!
- Cậu là ai thế?
- Dạ, cháu là Hải Đăng đây ạ, Hải Đăng con của bà Diệu ở
xóm Bóng đó ạ
- Ôi Hải Đăng đó à, vào nhà đi cháu? Cháu sao biết được
nhà của hai bác mà đến tìm thế ?
- Dạ cháu hỏi những người sống quanh đây nhà của Hà
Nghi ạ.
- Thế à, mà cháu đến đây có việc gì không vậy? Tiếc quá
phải cháu đến sớm tí nữa là gặp được con Nghi rồi.
- Nghi đi đâu vậy bác ?
- Nó đi qua Nhật rồi con, nó nói là qua bên đó vừa để nghỉ
ngơi, rồi nếu được nó sẽ xin làm bên đó luôn một thời
gian…
…
Câu chuyện cứ thế tiếp tục, rồi thì Hải Đăng ra về, không
quên xin cái địa chỉ của Hà Nghi bên Nhật. “Nhất
định mình sẽ tìm cậu, sẽ không để cậu đợi mình nữa đâu
Nghi à…”
Nhật Bản, chợt Hải Đăng nhớ đến lời nói năm xưa của Hà
Nghi: ‘Mình ước có dịp nào đó mình sẽ được đến đất nước
của trà đạo, của mặt trời mọc… được nhìn cành đào nở
rộ…’. Sau khi tạm biệt gia đình của Hà Nghi, Hải Đăng về
nhà thu xếp hành lý chào gia đình rồi đi sớm hơn dự định.
Nhưng chuyến đi này không phải là chuyến đi quay lại
Singapore như trong giấy khứ hồi, mà là chuyến đi qua
Nhật để tìm người cậu yêu…
Đến sân bay cũng đã hơn 16h rồi, chỉ còn 15 phút nữa là
chuyến bay cuối cùng đi Nhật khởi hành, rất may Hải Đăng
vừa đặt chỗ xong. Lướt nhìn một vòng quanh sân bay…
khẽ hờn trách ông trời vì sao lại trêu người thế, ông đã trêu
đùa 2 trái tim 8 năm rồi còn gì… bây giờ sao ông không
cho nó được bình yên chứ… Cứ mọi lần gần nhau rồi cả hai
lại cách xa… Chẳng lẽ viễn cảnh 8 năm trước lại lặp lại
một lần nữa ư ? Không! Không thể như thế được… Lần này
Hải Đăng quyết sẽ không để hạnh phúc vụt khỏi tầm tay
nữa.
Mang theo bao cảm xúc, Hải Đăng lên máy bay.
“Hà Nghi ơi ! anh sẽ tìm em”…
6
8h30 sáng ngày 27.02.2012 –Honshu – Tokio (Nhật
Bản)
Ngày đầu tiên đến với thành phố trong mơ này, Hà Nghi thả
mình trôi cùng phố nghịch người qua lại… Mùa này là xuân
hoa anh đào nở rộ trắng cả một góc trời, những cánh hoa
hồng, trắng thuần khiết và tinh nguyên của sắc xuân đưa
mình trong gió… rồi thả mình xuống những góc phố. Hà
Nghi thấy lòng mình nao nao một nỗi niềm khó tả. Nhưng
trong cô vẫn là một niềm lưu luyến, luyến lưu sóng biển,
luyến lưu bao nhớ thương nhưng niềm ký ức… cô ngước
lên nhìn những bông hoa hồng thật đẹp, hai tay để trong
túi, thì thầm một lời khen ‘hoa đào nơi đây thật đẹp’.
Trước đó 7h30 sáng.
Vừa đáp xuống sân bay, Hải Đăng đã gọi điện đến địa chỉ
mà gia đình của Hà Nghi đưa cho anh, để hỏi về cô gái có
tên Trương Hoàng Hà Nghi ở số phòng 2023… Nhanh chóng
được nhân viên khách sạn xác nhận là có… anh vui mừng
bắt chiếc xe taxi ở cổng sân bay để đến Dai-ichi Hotel
nằm ở Annex Tokio, Nhật Bản, trong niềm vui mừng vì lần
này cậu đã không sai, cậu đã không để vụt mất người con
gái mình yêu.
Hơn 1 tiếng để xe từ sân bay đến khách sạn trên xe là bao
niềm phấn khởi, hy vọng và lo lắng… nhưng đến nơi
thì lại được nhân viên ở đây báo lại là Hà Nghi đã rời khỏi
phòng, ngồi đợi một lúc thì anh đi chỉ để lại ở khách sạn
một mẫu giấy nhắn nho nhỏ
10h sáng, Hà Nghi trở về khách sạn và nhận được từ nhân
viên lễ tân mẫu giấy nhỏ… khẽ mỉm cười… rồi 1h30 chiều
cùng ngày, cả hai bạn đang bên nhau trên một chuyến bay
trở về Việt Nam…
Nội dung của mẫu giấy nhỏ ấy chỉ đơn giản là:
“Sóng biển Nha Trang vẫn vỗ, tớ chưa phút nào
quên cậu cả… tớ yêu và nhớ biển cũng như nhớ da diết một
người người con gái cùng tớ đi biển tuổi thơ… Cậu có muốn
cùng tớ tìm về bình yên không ?…. Đợi cậu của sân
bay 1h trưa nay nhé!”